![]() |
Ông Nguyễn Vạn Phúc, Hiệu trưởng Trường THCS Bạch Đằng. Ảnh: H.C |
Dư luận đang thán phục thầy Nguyễn Vạn Phúc, Hiệu trưởng Trường THCS Bạch Đằng (Q3 TP HCM), nơi cây đổ đè chết thảm thương 1 HS và làm bị thương hơn chục em khác bởi ông không ngại ngần nhận trách nhiệm về mình.
Một xã hội văn minh và quan chức tử tế thì khi thất bại, lỗi lầm và sự cố xảy ra, rất bình thường nếu người đứng đầu khẳng khái đứng lên nhận trách nhiệm. Nhưng câu chuyện của thầy Phúc lại bất thường vì lâu lắm rồi, người ta mới thấy một nhà giáo và ông công chức dũng cảm như thế. Có thể nghi ngại rằng ông quan nhỏ, chức bé hay sắp về hưu. Nhưng thái độ và nhân cách ấy vẫn nên trân trọng và khích lệ.
Lẽ ra thầy Phúc có thể loanh quanh, né tránh hay đổ cho ông trời hay sự cố chẳng ai ngờ hoặc cái cây mục ai mà biết. Nhưng thầy chọn một cách khác, đáng để ghi nhận hơn dù có thể gặp nhiều rắc rối. Nhưng những ngạc nhiên của dư luận hay ngợi khen của dân chúng lại cho thấy một thực tế khác, rất phũ phàng và buộc phải suy ngẫm. Đó là “Ai cũng gù người thẳng lưng” chẳng lẽ lại khác biệt?
Dường như việc nhận trách nhiệm và nhìn ra lỗi lầm của mình vẫn là điều quá khó khăn do người ta sợ mất ghế hoặc vì abcd gì đó hơn là tai tiếng hay xấu hổ. Trường hợp của thầy Phúc rõ ràng đã chứng minh rằng dũng cảm như vậy sẽ nhận lại ngay đại đa số những khâm phục, đồng cảm và ngợi khen hơn là chê bai, chỉ trích.
Ở Hà Nội, sáng nay dư luận cũng nhận thêm một chuyện “khác lạ” khi Phó Giám đốc Bệnh viện Bạch Mai Dương Đức Hùng nói rằng "Bệnh nhân không phải là 'con gà béo' để bóc lột”. Ông Hùng cũng thẳng thắn như thế khi Covid-19 giúp lãnh đạo Bệnh viện Bạch Mai quyết xóa nạn bòn rút tiền người bệnh.
Bình thường “lương y phải như từ mẫu” nên việc xem bệnh nhân như “con gà béo” để bòn tiền hoàn toàn bất thường. Nhưng từ lâu nay, ở rất nhiều nơi, bất thường ấy lại trở thành bình thường. Giờ đây khi lãnh đạo Bạch Mai quyết tâm thay đổi thì những ngạc nhiên, nghi ngại và cả e dè “ hồi sau sẽ rõ” lại nổi lên!
Nhưng dù thế nào và kết quả ra sao, chúng ta cũng nên ủng hộ quyết tâm ấy của Bạch Mai. Không phải vì ông giám đốc hay ban lãnh đạo, chẳng phải chỉ vì ngành y mà chính vì chúng ta, những người mà luôn là “con gà béo dự khuyết”. Sao lại chấp nhận những chuyện làm tiền trắng trợn bệnh nhân, bòn rút từng đồng của những người đang đối mặt với cái chết là chuyện bình thường? Chuyện ấy phải thay đổi, thói xấu ấy cần dẹp bỏ dù rất khó khăn, lâu dài nhưng không gì là không thể.
Trách nhiệm của Hiệu trưởng Phúc là nhân cách của con người hay “con gà béo” của Phó Giám đốc Hùng là lương tâm của thầy thuốc, những điều mà chỉ có một tiêu chuẩn duy nhất, rất bình thường là sự tử tế của con người với con người. Đáng phải trân trọng, nên khuyến khích và ủng hộ, càng ngày càng cần mạnh mẽ hơn...
![]() Đến 7h sáng ngày 27/5, số người nhiễm Covid-19 trên toàn cầu đã lên tới hơn 5,67 triệu người với hơn 351 nghìn người đã ... |
![]() Chưa có nguyên nhân cụ thể về việc tại sao cây phượng bỗng dưng bật gốc. Song, vụ việc thương tâm ngay trong khuôn viên ... |
![]() Tin không vui, 2.222 công nhân Công ty Cổ phần Giày da Huê Phong bị mất việc làm. Họ cũng như những người công nhân ... |
Kinh tế - Chính sách
Cổ phiếu VFS sau ngày đầu hứng khởi

Giữ quận Hoàn Kiếm và tinh thần của Hà Nội

Không thừa thế xông lên để “gậy ông đập lưng ông”

Ba con số thiếu chủ ngữ

Khi công nhân “bàn luận” với Chủ tịch Quốc hội
Văn hóa - Xã hội

Mong ước đầu năm học

Tính cách của Nguyễn Thanh Long và số phận của ông Nguyễn Trường Sơn 1

Nghĩ về một ngày lễ lớn của lực lượng Công an Nhân dân

Oppenheimer và cách kể một câu chuyện lịch sử

300 ngàn thí sinh và lựa chọn không vào đại học
Môi trường - Sức khỏe

Ai đã đặt tên cho dòng sông?

Vụ bắt cóc 20 giây

Tang thương Phố Núi

Bằng chứng F

Vụ sạt lở do… “nhân tai”
Tin mới

Đã đến lúc phải nhìn lại AI

Đằng sau trào lưu “búp bê hóa” con người

Viên “kẹo rau” đắng ngắt!
Tin tức khác

Sự lặp lại thú vị của lịch sử

“Giang hồ mạng” đi quảng bá thương hiệu

Lùm xùm ViruSs và dopamine hóng hớt

Động đất thì phải làm gì?

Tờ vé số 2 tỷ không “nguyên hình, nguyên khổ”
