![]() |
Chị H. (bên trái) bên trong khu cách ly. |
Tranh thủ 15 phút cuối ngày, chị H. lại gọi cho gia đình và người thương để kể về một ngày làm việc của mình. Từ khi bước vào khu cách ly, những giờ phút được gặp mọi người trong gia đình qua màn hình điện thoại cũng là lúc chị nạp năng lượng để bản thân tiếp tục chiến đấu cho thời gian dài căng thẳng phía trước.
Cuộc gọi đầu luôn là vậy, chị H. gọi về mẹ để nắm bắt tình hình của gia đình. Con gái bước vào “trận chiến lớn” nên người mẹ tâm trạng cũng bồn chồn, lo lắng. Bà T. (mẹ chị H.) luôn lặp đi lặp lại câu dặn dò quen thuộc: “Giữ gìn sức khỏe con nhá, cẩn thận con ơi, ăn uống vào, cả nhà ổn”.
Cuộc gọi thứ hai chị gọi cho “anh”, người thương đã cùng đồng hành suốt 6 năm qua với chị. Nếu không có dịch bệnh, có lẽ chị đã khoác lên mình chiếc váy cưới đẹp nhất cho ngày trọng đại của cuộc đời.
“Hoãn cưới lần thứ hai rồi đó em, cả hai giờ động viên nhau chờ ngày dịch bệnh qua đi”, chị H. tâm sự.
Ngày chị nhận lệnh vào khoa cách ly cũng là ngày cả hai chở nhau đi chọn nhẫn cưới. Những kế hoạch cho ngày vui phải tạm gác lại sau cuộc gọi khẩn của khoa. Chị kể, sáng đó (26/7), anh đón chị từ rất sớm, dự định của cả hai là chọn được cặp nhẫn cưới cho ngày trọng đại sẽ diễn ra trong 1 tháng tới. Trước đó, cả hai đã phải hoãn cưới một lần vì đợt bùng phát dịch đầu, thế nên, anh chị càng trân trọng cho lần thứ hai. Bất ngờ nhận lệnh từ bệnh viện yêu cầu cách ly để đảm bảo công tác phòng dịch, chị H. không thể giải thích hết về tình hình mà chỉ kịp báo anh chở về nhà, thu xếp vội vài vật dụng cá nhân rồi lên đường vào bệnh viện.
“Em đi ít hôm nữa xong việc em về mình chọn nhẫn cưới tiếp”, lời hẹn của chị với anh về ngày gặp lại để chuẩn bị cho đám cưới. Ngày vui đó lại tiếp tục phải hoãn lần hai, những tấm thiệp cưới đã in, căn phòng tân hôn cũng được cả hai sửa soạn, bây giờ tất cả lại cùng nhau đợi ngày đặc biệt.
Tôi nhắn anh lời động viên khi nghe chị tâm sự. Anh đáp: “Anh buồn và cả lo lắng nữa, không giúp gì được ngoài những lời động viên. Ngày gặp lại, anh sẽ ôm cô ấy thật lâu. Anh sẽ trân trọng cô gái y sĩ của anh hơn nữa. Cô ấy vất vả nhiều rồi”.
Nghe những lời chia sẻ của anh, tôi lại càng cảm mến những “chiến sĩ” này hơn. Trong khu cách ly Bệnh viện Đà Nẵng, nhiều những cô gái y sĩ gác lại hạnh phúc riêng để hẹn ngày niềm vui được trọn vẹn. Có lẽ với mỗi cô gái, được khoác lên mình chiếc váy cưới là niềm mong ước lớn lao. Vậy nhưng tạm gác lại tất cả lựa chọn màu áo y sĩ để bước vào “trận chiến lớn”, những cô gái ấy có lo lắng không, có chứ, nhưng họ không run sợ bởi những dự định là động lực để cố gắng. Chiến thắng cuộc chiến này, niềm vui của ngày gặp lại còn là niềm vui đôi lứa, niềm vui của một tổ ấm mới.
![]() Cập nhật thông tin Covid-19 lúc 7h sáng ngày 31/7, tổng số người nhiễm trên toàn cầu đã lên tới hơn 17,4 triệu, hơn 675 ... |
![]() “Chú giúp cô gửi vào túi nước yến và sữa này cho con cô với, nó chạy thận một mình trong đó thôi”, giọng người ... |
![]() Cục Hàng hải Việt Nam yêu cầu Công ty TNHH Công nghệ mới Thuận Thiên khẩn trương thực hiện trách nhiệm của chủ tàu với ... |
Tin mới hơn

Nghị quyết 57: Cởi trói pháp lý, mở đường sáng tạo

Nghị quyết 57: “Cánh cửa vàng” mở ra kỷ nguyên mới cho công nhân Việt Nam

“Gieo hạt” tri thức, “gặt mùa” đổi thay
Tin tức khác
