Tiểu phẩm
NHẬN KHÔNG RA
- Chỉnh màn hình lại thử! Anh Hai nhắc.
- Em thấy anh rõ nè! Chú Ba khẳng định luôn.
- Sao cái mặt chú chảy xệ xuống vậy! Thà chú đeo cái khẩu trang vô cho anh thấy bớt rầu. Tình hình ổn không?
- Gần một tuần “3 tại chỗ” rồi anh. Làm, ăn, ngủ tại chỗ. Công ty, công đoàn chăm lo chu đáo. Rất an toàn! Khu công nghiệp của em nằm trong vùng giãn cách để phòng, chống dịch Covid-19 đó!
- Sướng quá! Ăn, ngủ có người chịu, việc làm có người lo. Nhiều công ty, nhà máy không phong tỏa, cách ly mà công nhân lao động bị ngừng việc, giảm người. Xem trên mạng thấy bà con, tổ chức này nọ cứu trợ rầm trời. Nhưng sao cái mặt của chú Ba anh thấy không khác chi mặt bị bồ đá!
- Chớ còn chi nữa… anh Hai! Chú Ba thở ra nghe cái sượt!
- Hì hì! Ngã thì ta bật dậy rồi xốc lại đội hình đi tiếp. Ăn ở gì để bồ đá không biết nữa? Mới ngoài hăm lăm tuổi mà sao nghiệp chú nặng dữ!
- Thôi, đừng châm chích nữa. Em mới quen với một cô ở xí nghiệp may. Cô bé Hường hăm hai tuổi, có bốn năm trong nghề...
- Rồi đã làm chi chưa mà chừ buồn? Chớ đó nghe!
- Anh Hai cứ nghĩ trời ơi không à! Mới chỉ cùng đi uống trà sữa hai lần…Anh hiểu lầm rồi! Bọn em ở sát rạt nhau mà cả tuần không được gặp! Anh Hai trợn tròn hai con mắt…
- Xí nghiệp may của bé Hường gần như sát bờ tường với công ty em. Hết ca, cứ từ trợn tròn đến nheo mắt tìm cũng không tài nào nhận ra cô bé. Ai cũng như “nin - ja” hết anh Hai à!
- Thì không rời cái khẩu trang ở những chỗ đông người là phải. Không tìm ra cô bé nên chi cái mặt của chú Ba hắn chảy xệ đó hả? Thiệt là! Không để chú Ba mở miệng, anh Hai…xổ tiếp - Chịu khó hết giãn cách rồi mặc sức hẹn hò, hôn hít…Cô bé còn đó chứ mất đi đâu mà chú Ba manh động… sinh buồn?! Phức tạp quá!
- Ý em là…
- Không ý kiến ý cò chi cả! Cứ gặp qua za-lô, mết-sinh-gơ rồi gỡ khẩu trang nhìn cho rõ mặt! Hàng vạn thầy thuốc, nhân viên y tế, bộ đội, công an, cảnh sát ở các chốt kiểm tra y tế chịu đựng cái nóng rát trong bộ đồ bảo hộ. Số đứng ngoài trời. Số trong phòng bệnh. Người ta không kêu. Chú có mỗi cái nhận dạng cô bồ không ra vì đeo khẩu trang mà làm um lên, lại còn mặt xệ!
Không đợi chú Ba nói thêm, anh Hai bấm cái tít, màn hình điện thoại tối thui!
ĐỒ MÃ
![]() |
Thơ châm
CHO DÙ CÓ NHỚ…
Ở nhà… chống dịch Tèo ơi!
Cho dù thích bởi rong chơi sẽ phiền
Cho dù có nhớ bạn hiền
Chỉ nên gọi điện - ưu tiên nằm nhà
Cho dù có nhớ bánh đa
Cuốn nhân thịt luộc…ráng là nhịn thôi
Cho dù có nhớ thịt, xôi
Cà ri, gà rán… cũng thôi la cà
Cho dù có nhớ ly trà
Trân châu, sữa béo… nằm nhà vẫn hơn
Ngoài kia dịch giã chờn vờn
Mình phòng cho chắc, an toàn bản thân
An toàn luôn cả người thân
Ở đâu yên đấy - rất cần chung tay
Năm ka (5K) thực hiện đủ đầy
Dịch thời sẽ dứt… sum vầy yêu thương!
NGUYỄN VĂN DŨNG
Tin mới hơn

Có một mái nhà chung đầy yêu thương

Đột phá khoa học công nghệ, chuyển đổi số và sứ mệnh mới của tổ chức Công đoàn

Công đoàn: “Mạch máu” dẫn truyền trách nhiệm trong “guồng quay” lợi nhuận
Tin tức khác

Công đoàn “thần tốc" phát triển đoàn viên và bài học kinh nghiệm quý giá

Công đoàn – “nền tảng đạo lý” trong kiến tạo doanh nghiệp có trách nhiệm

Kinh tế tư nhân phát triển: Công nhân lớn mạnh, công đoàn vững chắc

Chuyển đổi số trong công đoàn: Đòi hỏi sống còn, không chỉ là khẩu hiệu

Quan hệ lao động hài hoà: “Nền móng” cho “đòn bẩy” kinh tế tư nhân
